CÔN LÔN VẤN PHONG LƯU
DẠ SINH BÀY PHÂN LƯỢNG
Hình minh họa: Gót sen ba tấc; Nguồn Somewhere Internet
Anh em tay bắt mặt mừng
Thịt chó nhậu với một rừng lá mơ
Quán thì phong cảnh nên thơ
Người thì phong thái như ngờ nghệch hơn
Lôn chùi khóe mép nhờn nhờn
Hỏi thăm ông ẻm như vờn nghé non
Rằng anh tìm gái vàng son
Điều mà hôm trước nỉ non ngọt bùi
Đến nay câu chuyện chín mùi
Em ơi em muốn tìm vui thế nào
Hỏi rằng thích mập bằng nao
Đáp rằng hơi mập lúc vào mới phê
Lôn nghe thích lộn cả mề
Rằng em là chó huyền đề chẳng mơ (1)
Lại hỏi chuyên chính - lẳng lơ
Trong hai điều ý em vơ điều nào
Đáp rằng câu hỏi tầm phào
Chuyên chính là cái kính chào bái bai
Lẳng lơ thì biết kén tài
Đêm đêm mới khiến cho giai cửng bụng
Lôn bèn nhếch mép cười ruồi
Rón tay gắp lấy miếng dồi chén ngay
Vừa ăn vừa nghĩ chuyện này
Có một cô gái, khéo thay, rất vừa
Tay sờ mấy sợi râu thưa
Mắt nhìn chăm chú, mồm đưa đẩy lời
Rằng chuyện cưa gái trong đời
Như bao chuyện khác gặp thời mới nên
Bẩu rằng vận chú đương hên
Đàng kia có quán nằm bên vệ đường
Có em gái nhỏ dễ thương
Lấy chồng là đứa ở phường bán tơ
Ngực căng áo yếm hững hờ
Gót sen ba tấc chỉ chờ tay đo (2)
Nếu em vác cái mặt mo
Giả mua hàng hóa mà dò thực hư
Thả lời ong bướm vô tư
Lựa lời mà tán từ từ là xong
Được lời như cởi tấm lòng
Anh ơi em đợi em mong quá nhiều
Cô đơn trống vắng tình yêu
Vật kia lồng lộn thiếu điều phát điên
Lôn nhìn thằng bé huyên thuyên
Vuốt râu ngồi thẳng mặt nghiêm mà rằng
Em đi làm chuyện gió giăng
Tinh lực mà yếu chi bằng nghỉ luôn
Nếu em có cái đại côn
Kể qua kỹ thuật chiều lưng anh nghe
Sinh ta đôi mắt đỏ hoe
Khi cơ hội đến phải khoe mình tài
Rằng em sừng sững tượng đài
Mua vui cũng được một vài trống canh (3)
Vừa nói vừa nắn ngọc hành
Để cho Lôn thấu lòng thành của Sinh
Lôn lừa lúc bất thình lình
Cạp quần Sinh đó bèn rình tuột ra
Râu đen một trụ hai cà
Chính là cái kẻ đòi ra chiến trường
Xinh xinh bé bỏng yêu thương
Run run nép nép khiêm nhường xiết bao
Côn Lôn mắt sáng như sao
Nhẹ nhàng mà bảo cất vào ngay đi
Bụm tay nén tiếng phì phì
Rùi cười như thể ngựa phi dập dồn
Rằng Sinh, em ạ, cái lưng
Chị em phụ nữ nó chôn được người
Anh nói thì chú đừng cười
Của chú chỉ để cho ruồi nó bâu
Thôi đừng nói nữa mà rầu
Chiện này chú hãy chịu sầu cho yên
Bằng ấy mà cứ hiên thiên
Đòi ngang đòi dọc rước phiền vào thân
Sinh nghe nói mặt bần thần
Lừ đừ đứng dậy kéo quần về luôn.
Chú giải:
(1) Chó huyền đề: Chó có cựa;Ý Lôn khen Sinh khôn.
(2) Gót sen ba tấc: tục bó chân ngày xưa. Tục này bắt đầu khi một số vị hoàng đế khen phi tần của mình là 'Kim Liên Tam Thốn', dân gian a dua bắt đầu bó chân cho các cháu nhỏ, từ 2 tuổi, quấn vải, rút móng, xẻ gan bàn chân, bó ép mu bàn chân về gót. Rùi cho rằng chân nhỏ làm dáng đứng người nữ yểu điệu, bàn chân nhạy cảm hơn.
Sau đến đầu thế kỷ 20, chính quyền Trung Hoa mới cấm tiệt được tệ này.
(3) Mượn câu thơ mở đầu KiềuTruyện, tác phẩm của DuNguyễn.
(Hồi sau)
(Mục lục)
(Hồi trước)
----------o0o----------
Tộ-sư-bố thói Cốpbết Hồnnhiên
240x320 Java Phone, AHTT, CSL, ESL, Lai láng, Ngẫn, Trích rút, Nhục Bồ Đoàn 68
----------o0o----------
Giả mua hàng hóa mà dò thực hư
Thả lời ong bướm vô tư
Lựa lời mà tán từ từ là xong
Được lời như cởi tấm lòng
Anh ơi em đợi em mong quá nhiều
Cô đơn trống vắng tình yêu
Vật kia lồng lộn thiếu điều phát điên
Lôn nhìn thằng bé huyên thuyên
Vuốt râu ngồi thẳng mặt nghiêm mà rằng
Em đi làm chuyện gió giăng
Tinh lực mà yếu chi bằng nghỉ luôn
Nếu em có cái đại côn
Kể qua kỹ thuật chiều lưng anh nghe
Sinh ta đôi mắt đỏ hoe
Khi cơ hội đến phải khoe mình tài
Rằng em sừng sững tượng đài
Mua vui cũng được một vài trống canh (3)
Vừa nói vừa nắn ngọc hành
Để cho Lôn thấu lòng thành của Sinh
Lôn lừa lúc bất thình lình
Cạp quần Sinh đó bèn rình tuột ra
Râu đen một trụ hai cà
Chính là cái kẻ đòi ra chiến trường
Xinh xinh bé bỏng yêu thương
Run run nép nép khiêm nhường xiết bao
Côn Lôn mắt sáng như sao
Nhẹ nhàng mà bảo cất vào ngay đi
Bụm tay nén tiếng phì phì
Rùi cười như thể ngựa phi dập dồn
Rằng Sinh, em ạ, cái lưng
Chị em phụ nữ nó chôn được người
Anh nói thì chú đừng cười
Của chú chỉ để cho ruồi nó bâu
Thôi đừng nói nữa mà rầu
Chiện này chú hãy chịu sầu cho yên
Bằng ấy mà cứ hiên thiên
Đòi ngang đòi dọc rước phiền vào thân
Sinh nghe nói mặt bần thần
Lừ đừ đứng dậy kéo quần về luôn.
Chú giải:
(1) Chó huyền đề: Chó có cựa;Ý Lôn khen Sinh khôn.
(2) Gót sen ba tấc: tục bó chân ngày xưa. Tục này bắt đầu khi một số vị hoàng đế khen phi tần của mình là 'Kim Liên Tam Thốn', dân gian a dua bắt đầu bó chân cho các cháu nhỏ, từ 2 tuổi, quấn vải, rút móng, xẻ gan bàn chân, bó ép mu bàn chân về gót. Rùi cho rằng chân nhỏ làm dáng đứng người nữ yểu điệu, bàn chân nhạy cảm hơn.
Sau đến đầu thế kỷ 20, chính quyền Trung Hoa mới cấm tiệt được tệ này.
(3) Mượn câu thơ mở đầu KiềuTruyện, tác phẩm của DuNguyễn.
(Hồi sau)
(Mục lục)
(Hồi trước)
----------o0o----------
Tộ-sư-bố thói Cốpbết Hồnnhiên
240x320 Java Phone, AHTT, CSL, ESL, Lai láng, Ngẫn, Trích rút, Nhục Bồ Đoàn 68
----------o0o----------
No comments:
Post a Comment