ĐẦU ĐÀ CÔ PHONG LÃO
TÀI TỬ BÁN DẠ SINH
Vầu năm hăm mấy đời Nguyên
Trên vùng đồi núi tại miền Điểm Thương
Độ cao thì cũng bình thường
Phong cảnh thì cũng xương xương gọi là
Sườn núi có vị đầu đà
Pháp danh Chính Nhất, hiệu là Cô Phong
Vị này thần thái thong dong
Sống cùng giới luật bên trong thạch đàn
Một hôm trời đẹp nắng vàng
Thư sinh một gã nghênh ngang bước vào
Mắt đen môi đỏ trán cao
Điềm nhiên hành lễ vái chào nhà sư
Tiểu đồng một kiếm một thư (1)
Vòng quanh nghiêng ngó cứ như nhà mình
Xưng danh là Bán Dạ Sinh
Bởi yêu thời khắc xuân tình nửa đêm
Cô Phong ngồi xổm bậc thềm
Thụ trai đến bữa mời thêm thày trò
Nồi kia lấy gạo ra vo
Thêm mớ rau ngổ vửa mò dưới ao (2)
Vừa ăn vừa nói rì rào
Cửu lưu tam giáo chuyện nào cũng chơi (3)
Sinh ta nói phét nổ trời
Đầu đà thán phục con ngươi trợn trừng
Hợp nhau chuyện chẳng muốn dừng
Tài như các hạ chưa từng gặp ai
Thực tình chẳng dám nói sai
Hỏi người sở nguyện liêu trai là gì
Sinh cười chớp chớp hàng mi
Giao lưu thiên hạ đệ kì sĩ nhân
Công danh không đáng một phân
Tiếng thơm cần để muôn phần đời sau
Nói xong cầm bát nước rau
Uống xong thò ngón tay vầu xỉa răng
Cô Phong thấy vậy nhủ rằng
Người này tuấn tú ai bằng mà so
Thông minh mẫn tiệp túc nho
Thế nhưng đôi mắt thích trò hành dâm
Chi bằng cố túng dục cầm (4)
Để ta thử tạo cái tâm bồ đoàn (5)
Nói chàng trai trẻ khôn ngoan
Trong lòng chắc muốn những nàng hoa khôi
Mông Sinh nhỏm khỏi chỗ ngồi
Đầu đà giỏi thật, biết rồi phải không
Đệ tử yêu nhất màu hồng
Càng yêu gái đẹp nồng nồng thơm tho
Cô Phong nghe vậy cười to
Hành dâm thiên hạ là trò xưa nay
Lẽ đời có trả có vay
Vợ con thê thiếp gánh ngay đòn thù
Ân ân oán oán tít mù
Chơi người mấy cái chẳng bù được đâu
Sinh đà nghĩ một lúc lâu
Thông rồi lúc lắc cái đầu nói ra
Thật chẳng dám giấu đầu đà
Tin vào điều ấy có mà dở hơi
Cô Phong tức khí nghẹn lời
Được rồi đã thế xin mời tự nhiên
Từ nay cấm khẩu ngộ thiền
Thơ đây mấy chữ ta khuyên một điều
Đời trai nào có bao nhiêu
Phù hoa sớm nở đến chiều là xong
Bồ đoàn lặng lẽ một lòng
Chờ người thoái chí phủi mông quay về
Sinh nghe chẳng tỉnh cơn mê
Điềm nhiên bái biệt ra về nghênh ngang
Chú giải:
(1) Tiểu đồng: Người hầu nhỏ thời phong kiến. Dạ Sinh có hai tiểu đồng, Kiếm Đồng và Thư Đồng.
(2) Rau ngổ: loại rau mọc bờ ao, bờ sông cụt, thường dùng cho lợn ăn.
(3) Cửu lưu: Chín luồng (Nho, Đạo, Âm Dương, Phật, Danh, Mặc, Tung Hoành, Tạp, Nông); Tam giáo: Ba phái (Nho, Phật, Đạo). Nghĩa tương tự bốn phương tám hướng, ý nói mọi chuyện trên đời.
(4) Dục cầm cố túng: Muốn bắt phải thả, hay gì? Một trong 36 kế của người xưa. Quý vị tự tìm hiểu thêm, dân ta nổi danh thiên hạ vì thành thạo kế thứ 36, giặc đến là chạy.
(5) Bồ đoàn: Nhẽ cái lót đít thiền cho êm. Cô Phong thấy Sinh tài hoa tuấn tú nhưng nhãn sắc dâm, cho rằng Sinh sẽ trở thành sắc lang hại đời, nên lựa lời khuyên nhủ, tạo tâm bồ đoàn. Đời nào Sinh nghe.
(Hồi sau)
(Mục lục)
(Hồi trước)
----------o0o----------
Tộ-sư-bố thói Cốpbết Hồnnhiên
240x320 Java Phone, AHTT, CSL, ESL, Lai láng, Ngẫn, Trích rút, Nhục Bồ Đoàn 68
----------o0o----------
No comments:
Post a Comment